Ngọc Lê Ninh tri ân liệt sĩ với trường ca “Mênh mông miền Trung”

Hệ thống

Những vần thơ đau đáu, xót xa của thi sĩ Ngọc Lê Ninh cất lên vào tháng 7 như nhắc chúng ta nhớ về chiến tranh, bom đạn chưa xa. Điều đó càng thôi thúc chúng ta hãy sống sao cho xứng đáng với những người ngã xuống vì quê hương, đất nước, những người dùng máu xương của mình để giữ gìn hòa bình cho Tổ quốc.

Sinh ra và lớn lên tại miền quê nghèo mà giàu truyền thống cách mạng Tĩnh Gia, tỉnh Thanh Hóa, nhà thơ Ngọc Lê Ninh sớm chứng kiến nhiều mất mát, hi sinh trong gia đình, họ tộc, quê hương mình. Trong làng, trong xã, hầu như gia đình nào cũng có thương binh, liệt sĩ, những người ra đi không trở về. Ở hậu phương, các bà, các mẹ dù đau đớn tột cùng nhưng vẫn không nguôi quên hi vọng, chờ đợi. Bởi trong lòng mỗi người phụ nữ Việt Nam luôn thấu hiểu ý nghĩa của của nỗi đau, của sự hi sinh này.

2236-ngoc-le-ninh-1679325311.jpg
Nhà thơ Ngọc Lê Ninh.

Nỗi đau mất đi người thân của họ hòa vào nỗi đau mất mát chung của đất nước, để xây đắp nên hòa bình cho Tổ quốc.

Nói lên được tiếng lòng ấy, những vần thơ của Ngọc Lê Ninh rưng rưng xúc động và rất đỗi thiêng liêng, tự hào.

Báo Tuổi trẻ Thủ đô trân trọng giới thiệu trích đoạn trường ca “Mênh mông miền Trung” của nhà thơ Ngọc Lê Ninh. Trong dịp kỉ niệm 74 Ngày thương binh, liệt sĩ 27/7 này, những dòng thơ như chắp thêm cho chúng ta lòng biết ơn, sự kính trọng công lao của tiền nhân và bồi đắp thêm tình yêu Tổ quốc trong mỗi người.

Khúc 1:

Quê hương tôi! Ôi khúc ruột miền Trung!

Con sóng lăn đùng ôm dấu chân hờn cát

Mặt trời cưỡi đầu tre tròn xoe ngơ ngác

Xem mẹ tôi cày vỡ vỡ ánh chiều hôm.

Ông chết từ ngày giặc Pháp dội bom

Súng nắm chặt hơn ông gục bên mỏm đá

Chiến trường Điện Biên quân thù kia tơi tả

Chỗ ông nằm nay rộ đỏ cánh hoa ban.

Cha mất vào ngày tôi còn đỏ hon hon

Trên dãy Trường Sơn dưới làn mưa đạn Mỹ

Cha ngã xuống hiên ngang người chiến sỹ

Chỗ cha nằm bia mộ khắc: “Vô danh”.

Khúc 2:

Tôi lớn lên cùng bè bạn vây quanh

Có mẹ nâng niu ấm vòng tay bà nội

Có sắn gạc nai, gạo chèn khoai sớm tối

Đưa con lên đường du học cha ơi!

Từ giảng đường nơi đất bạn xa xôi

Đọc thư mẹ đưa tin bà đã mất

Lòng run run rào rào bay như cát

Tôi khóc thương bà mù mịt cả trời sao.

Làng xóm đưa bà lên cồn cát cao cao

Giữa trưa nắng gió Lào cào rát mặt

Vành khăn trắng chói chang chang đồi cát

Lòng mẹ đau theo cát chảy ào ào.

Xóm làng mọc thêm một mái nhà cao

“Nhà tình nghĩa” nhớ ơn người đã khuất

Trên nóc tủ thờ có khuông tranh hồng nhạt

Dòng chữ son: “Tổ quốc ghi công”

Khúc 3:

Hôm nay về thăm mẹ một chiều đông

Tóc mẹ đợi cha nhuốm sang màu chờ đợi

Một thời xanh xanh bạc dần theo mong mỏi

Mẹ anh hùng! Ôi người mẹ Việt Nam!

Đất nước hòa bình nhưng chưa hết đạn bom

Chúng ngủ lặng im, chúng gầm gừ trong đất

Sáng mai ra nghe hai con hàng xóm mất

Nghịch ổ bom bi còn sót nổ trên đồng.

Lại một mùa nghe sóng thét đáy sông

Người mẹ ôm con cuộn tròn trong nước lũ

Nhà nhà thúc ngói lô nhô đầu trẻ nhỏ

Dòm mênh mông trắng xóa mắt mênh mông.

Khúc 4:

Quê hương tôi! Ôi khúc ruột miền Trung!

Rừng bỗng cháy núi đồi trơ trọi đá

Mùa thu bão ầm ầm mưa xối xả

Sạt lở đôi bờ sông suối khóc rưng rưng.

Đêm nằm nghe lũ quét lở mắt rừng

Đất lấp bản làng đá vùi chôn đồng đội

Gió thét gào mưa than nhàu bóng tối

Giữa thời bình ông khóc cháu hy sinh.

Bão đến chưa tan bão mới lại chuyển mình

Trâu bò mất cửa nhà trôi đổ nát

Tổ quốc nghiêng mình nghẹn dòng nước mắt

Xin chung tay cứu trẻ giúp dân nghèo…