10 bài thơ của nhà thơ Lương Cẩm Quyên (Tp.HCM)

Hệ thống

Với nhà thơ Lương Cẩm Quyên (ngụ Tp.HCM), bước vào cuộc chơi chữ nghĩa là chấp nhận sự khác biệt, là sự phân thân để nhận diện chân dung đích thực của mình.

anh-luong-cam-quyen-1679924602.jpg
 

1. TỰ KHÚC THÁNG GIÊNG

Thả những vòng tròn trinh nguyên

Vào đỉnh trăng mười sáu

Trơ cặn đáy đếm triệu mảnh vỡ phù vân

Gieo trọn tin yêu lên cánh đồng hoa nắng

Ngơ ngác hoàng hôn nửa chiếc bóng liêu xiêu

Bản sonnet ánh trăng gục đầu bên cây đàn dĩ vãng

Người đàn bà ngồi nhặt từng nhan sắc trôi trôi trôi theo nhịp bước thời gian.

Khung cửa sổ đời lơ lửng giấc chiêm bao

Vài dang dở đã dâng trào tựa sóng

Mang cuồng phong trầm tích hết an nhiên

Đêm chẳng thể giữ nét rằm con gái

Điệu Carol giờ khúc khuỷu những thanh âm.

2. KÍ ỨC

Biết giấu vào đâu nỗi niềm riêng nhỉ

Thôi kiêu hãnh mỉm cười khỏa lấp khoảng trống ơi...

Tuổi thời gian đã khắc vào ký ức

Mơ ước chết mòn trên cánh cửa định mệnh rồi

Vẫn muốn đưa thời gian về lại thảm cỏ xanh

Nơi đàn trâu cõng Cánh Diều trắng gió

Con sông quê trầm mình bồi lở

Bập bõm vành nôi êm ã tiếng ru hời

Cây trứng cá còn rúc rích tiếng cười

Màu áo trắng thiên thần hồng cánh phượng

Cây bút tre chấm mực toe nét cười trên áo ...

Tôi đưa tay... níu ..mùi khoai lùi tươm mật

Lùa tiếng bắp rang dòn câu chuyện to nhỏ đường quê

...

Lại thấp thoáng trong sương dáng Mẹ còng lưng ruộng

Đồng chờ gặt ..cong oằn đang trĩu nặng vai Cha

Nghe mặn

Giọt mồ hôi Cha

Nét sạm hằn da Mẹ

Ẩn hiện không thắng hàng như chính cuộc đời tôi.

3. LỤC BÁT RƠI ...

Ơ này biển ..ơ này sông

Xót neo đậu giữa khoảng không nhau hoài

Cuối đông nắng cũng thở dài

Mưa lua khua rớt dọc ngày chơ vơ

Bên này ước ...bến kia mơ

Mùa xanh trở úa.. gió hờ hững rơi

Hai ngôi sao lạc cuối trời

Neo vầng trăng khuyết ngàn đời giữa đêm.

anh-luong-cam-quyen-2-1679924592.jpg
 

4. HƯƠNG TÓC PHÙ SA

Dòng Cổ Chiên hoàng hôn

Triệu đóa bần thắp lửa

Ngược xuôi nỗi nhớ giăng buồm

Đợi chờ viết rong rêu trong lòng cầu Mỹ thuận

Mùa nối mùa tràm phủ kín cồn Chim

Dòng cổ chiên hiền như lời hát

Ru Trường An tròn khuyết chuyện tình

Từ bao giờ nổi nhớ hoá bờ sông

Mà lỡ bồi hết thời con gái

Có dấu chân chiều nay trở lại

Nhặt cánh bần cài lên tóc phù sa.

5. KHÔNG THỂ

Không thể kéo những cơn mưa về miền cháy bỏng

Khi mỗi đám mây là những giọt lệ rơi

Ta nhỏ bé giữa biển trời vang vọng

Nhấp nhô đời theo nhịp sóng chơi vơi

Không thể bên nhau như thuở mạ lên đồng

Nên chín mọng giữa bạt ngàn thương nhớ

Dang tay níu chút hương mùa bỡ ngỡ

Gió thổi ta theo ngày tháng ngóng trông

Ta nông nổi ôm vào lòng tất cả

Dòng sông đời mê mải một thanh âm

Những bông hoa trái mùa ngày xa lạ

Xin giữ giùm nhau một nụ thăng trầm...

6. MƠ HỒ

Dường như trong thinh lặng

Mơ hồ tràn mênh mang

Vài đám mây thắt lại

Khuấy nhàu hạt mưa hoang

Trong nửa vời mê mải

Níu lưng chừng cõi mơ

Chạm đáy đời hiện thực

Còn ta với bài thơ

Chiều già non ước muốn

Còm nhom nhành trăng khuya

Trĩu hai đầu dang dở

Cạn xuân rồi ngoài kia.

7. BÓNG SÔNG

Nắng về

...đưa đón tháng tư

Nhuộm mây ngũ sắc

...cộng trừ bể dâu

Thương

...dòng sông cũ nông sâu

Ngân nga khúc hát nguyện cầu một mai

Cạn lòng

...con nước

...nghiêng tay

Cuối

trời mây khép vẫn đầy

...bóng sông.

8. THÁNG MƯỜI

Từng lọn nắng lênh loang

Trôi tràn chiều biển biếc

Mặt trời phía cuối ngày

Giấu vào đêm biền biệt ...

......Hình như trăng đang khóc

Hình như em dại khờ

Đem tình mình nhúng sóng

Đêm tháng mười thầm mơ...

Hình như mùa thiếu nữ

Đang nẩy mầm sinh sôi

Hương trinh thầm thì nhắc

Bao nụ thơm hé cười ...

.......Và vàng ươm hoa cúc

Tỏa mênh mang ngực rằm

Giao mùa sen bung cánh

Muốt từng nhành trắng trong...

Đêm tháng mười em đợi

Phép màu riêng mình thôi

Giá người xa lắc ấy

Biết lòng em cuối trời.

10. CỬA ĐÊM

Níu tay mở cánh cửa đêm

Là em

Khép lại một miền trăng mơ

Đêm đồng lõa

Ủ men chờ

Bật tung cảm thức

Từng ô nhớ đầy

Mùa thương

Sương quấn chân mây

Mặt trời đã thức từ ngày bão giông

Đập tan từng lát nhớ mong

Cửa đêm mở giữa ngực sông lở bồi…

Nhà thơ LƯƠNG CẨM QUYÊN